Điều hướng diễn đàn
Đóng
Liên kết tổng quan
Danh sách Forum

    [Story] Thánh Chiến

    Oriens
    Oriens

    Tổng số bài gửi : 303

    Danh vọng : 89

    IceGold : 11274

    Ngày tham gia : 09/06/2013

    Pet : 1|alice|GẤU CHÓ!!!|http://vnif.hol.es/pet/alice01.gif|url(https://i.imgur.com/v63Dvmx.jpg)|Gấu chó nhồi bông.

    Rank : [Story] Thánh Chiến Oriens_by_suihara-d709y3y

    Thánh Chiến
    Tác giả: Sanys
    Thể loại: Viễn tưởng
    Đối tượng: 15+
    Warning: Không gian và thời gian trong truyện không nằm trong khuôn khổ giới hạn thông thường, tất cả sự kiện đều là sự tưởng tượng, mọi sự trùng hợp trong truyện chỉ là ngẫu nhiên.

    *Do topic bên kia không thể chỉnh sửa được, nên mình lập lại một topic khác với cách chia mạch truyện đã được edit lại, topic này cũng sẽ là topic chính để mình tiếp tục post Thánh Chiến, rất mong mọi người tiếp tục ủng hộ thể loại khá kén chọn người đọc như này *cúi đầu*

    [Story] Thánh Chiến Thanhchienava_a7497
    (Nguồn: Internet_Game Thánh Chiến)

    "Năm 2362, Thế giới thay vì đón chào một tương lai với nền khoa học kĩ thuật rực rỡ lại phải đối mặt với một thế lực thù địch vạn năm trỗi dậy từ những lời kinh Cựu ước: Ma Quỷ.

    Ngày 18/06/2360, đợt tiến công đầu tiên của Thế lực đen phá hủy 1/3 italy, bắt đầu cho cuộc chiến mà theo như Cựu ước và Khải huyền ghi lại, là cuộc chiến giữa đàn chiên của Chúa và dòng giống của Quỷ vương địa ngục Satan_Thánh Chiến."

    Sự khởi đầu

    Chương Một: Những kẻ đội mũ trùm đen

    Nước Mỹ_Năm 1866.

    Địa điểm: Tòa nhà quân sự WOW, phòng thí nghiệm số 3 tầng ngầm 404.

    Xuyên qua tấm kính trong suốt, hơn mười nhân vật bác học mặc áo blouse trắng chật vật chen chúc nhau nhìn ngắm về phía bên kia tấm kinh. Vệt mồ hôi chảy dài xuống trên gương mặt nghiêm nghị của một vị giáo sư già, đáy mắt ông hiện lên một tia nhìn kinh hoàng, khóe môi run run không tự chủ.

    "Nó có thật."

    Trên tập hồ sơ màu xám đen, một con dấu đỏ được đóng xuống rõ rang đè nặng lên một dãy số được đánh máy màu đen.

    666/Tuyệt mật.
    .
    .
    "Năm 2256, đoàn khảo cổ Nhật Bản phát hiện một khu thí nghiệm bỏ hoang sâu dưới mặt biển Đông. Tòa nhà thí nghiệm được xây ngầm dưới đất, theo tư liệu cho thấy đã được xấy dựng cách đây hơn 100 năm. Bên trong bao gồm tám phòng thí nghiệm với các cơ sở vật chất được cho là tối tân nhất thời kì đó. Phát hiện này được xem là sự phát hiện bí mật lớn trong lịch sử khoa học hiện đại, các nhà khoa học của Liên đoàn Khoa học quốc tế đã từ chối không cho phép tham quan ba trong số tám phòng thí nghiệm. Ba năm sau đó, tòa nhà thí nghiệm dưới sự phê duyệt của Liên đoàn đã được di dời toàn bộ về nước Mỹ tại một địa điểm được bảo mật.

    "Năm 2290, tại hội nghị thượng đỉnh của Liên đoàn cho thấy, tỷ lệ người tích trữ khả năng siêu nhiên đột ngột gia tăng. Hội nghị kéo dài 15 ngày và đưa ra quyết định ban hành luật nghị khống chế và đào tạo các cá thể mang gene trội siêu năng, đó là tiền thân của tổ chức Ngọn giáo bạc, sau này còn được gọi là Kỵ sĩ Thánh."
    "19:45:23 ngày 18/06/2360, tại nơi được cho là [Cổng địa ngục], Thế lực đen đã chĩa mũi nhọn tấn công lần đầu tiên vào nhân loại, bắt đầu cho một cuộc Thánh Chiến.

    Giáo hội đứng ra tập hợp và thành lập Giáo sĩ bạc kết hợp cùng Kỵ sĩ thánh lãnh đạo chống lại Thế lực đen trong trang sử đầu tiên của Thánh Chiến, tổ chức này là tiền thân của Quân đoàn bạc, sử dụng vũ khí ướm Máu Thánh và năng lực từ Kỹ sĩ thánh để chiến đấu chống lại Thế lực từ địa ngục. Giáo hội trở thành đầu lĩnh thứ nhất đứng chắn trước toàn nhân loại trong cuộc Thánh Chiến."
    .
    .
    .
    Việt Nam, thành phố Hồ Chí Minh .
    20:26:45 PM.
    Phòng thí nghiệm phẫu thuật số 5 tầng ngầm bệnh viện quốc gia.

    Một vị bác sĩ ngồi dựa vào tường, khuôn mặt hiện lên những nét kinh hãi, phía dưới ông tấm áo blouse trắng đã sớm chìm trong màu máu. Những dụng cụ phẫu thuật bị kéo đứt, đẩy ngã nằm la liệt trên mặt đất, từng vệt máu dài bắn tung tóe trên tấm kính thủy tinh trong suốt. Chiếc bong màu đen đổ dài trước mắt vị bác sĩ khiến ông kinh sợ tới mức không khống chế được tuyến lệ, ông giơ tay lên ôm đầu gào thét.

    "Đừng…đừng giết tôi!!!"

    Phía bên trên tầng ngầm bệnh viên, vẫn là một đêm yên tĩnh.
    .
    .
    .
    . Trần Như Nguyệt tỉnh dậy dưới ánh nắng đầu tiên của buổi sớm mai, chiếc rèm màu kem nhạt được lập trình sẵn lúc 06:30 sáng liền kéo ra giúp những tia nắng sớm thành công đánh thức cô trong một ngày Chủ Nhật đẹp trời. Cô ngồi dậy ngẩn người một chốc cho thanh tỉnh rồi khoan khoái vươn vai duỗi người khởi động cho một buổi sớm tràn đầy năng lượng. Như Nguyệt bước xuống giường đi vào phòng tắm, phía dưới lầu vang lên những tiếng loảng xoảng nho nhỏ, cô mỉm cười chờ mong một bữa sang thịnh soạn từ mẹ và chị dâu.

    Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mình trong gương, từng đường nét hiện ra mờ ảo dưới dòng nước chảy dài trên mặt gương khiến cô không nhìn rõ lắm gương mặt mình, đôi má hồng vì chà xát ửng lên dưới cặp mắt phượng dài, Như Nguyệt vuốt vuốt sống mũi cao của mình, lấy khăn tắm lau mặt rồi đeo vội gọng kính đen đặt sẵn trên bàn. Cô nhìn đồng hồ, 07:05 AM, vẫn còn kịp cho một bữa sang thong dong trước khi đến tham dự hội thảo bắt buộc của trường Đại học về Phòng chống thế lực đen của giáo đoàn kỵ sĩ thánh trực thuộc Giáo hội. Cô mở tủ đồ rồi thay vào một bộ đồ đơn giản, mái tóc dài ngang lưng được buộc lại gọn gang. Mở cửa, Như Nguyệt ngâm nga khe khẽ nhẹ bước xuống lầu.

    Trên bàn đã bày sẵn thức ăn, Như Nguyệt ngồi xuống chào cả nhà một tiếng rồi lùa một miếng cơm, cô cảm thấy hài lòng với một ngày mới bắt đầu thật yên tĩnh.
    Đúng bảy giờ ba mươi phút thì người bạn thân Ngọc Hoa của cô đến gọi cô cùng đi tới điểm tập kết, cuộc hội thảo không diễn ra trong thành phố, mà được tổ chức tại một khu rừng ở ngoại thành, vào định kì mỗi năm Giáo hội đều tổ chức phổ cập kiến thức về cách phòng chống và tiêu diệt Thế lực đen, đây là hoạt động bắt buộc tham gia của các cơ sở giáo dục, đợt phát động lần này vào đúng thời điểm Như Nguyệt vừa nhập học năm đầu đại học. Như Nguyệt ngồi sau chiếc xe máy của Ngọc Hoa chạy dọc con đường dẫn ra ngoại thành. Không khí nuổi sang của cái thành phố xô bồ này có một chút tinh khiết hơn, càng ra gần ngoại thành Như Nguyệt càng cảm thấy thoải mái và yên tĩnh.

    Điểm tập kết tổ chức hội thảo nằm sâu trong vạt rừng phía tây của thành phố, đi xuyên qua hàng rào kẽm gai ghi đầy chứ Warning, Như Nguyệt cảm thấy tiếc nuối cho một khu rừng tươi mát lại trở thành cứ điểm tập huấn của Giáo đoàn bạc. Dọc theo hai bên đường mòn là những biển báo và băng rôn hướng dẫn cũng như thông báo về chương trình của buổi hội thảo hôm nay, dù Như Nguyệt tự nhủ mình đã đến khá sớm nhưng trong bãi giữ xe đã đông nghịt các loại xe màu sắc và kiểu dáng khác nhau.

    Cô bỏ chiếc mũ bảo hiểm vào ngắn chứa rồi tiến bước song song cùng Ngọc Hoa đi về phía bục khai mạc. Lần tổ chức này Giáo hội gửi đến hai Tu sĩ và một Thầy tu, sự phân bậc này dựa trên kinh nghiệm chiến đấu và khả năng của người tham gia Giáo đoàn bạc. Chức vụ Tu sĩ là thấp nhất, chỉ được sử dụng các dụng cụ trừ Quỷ thông thường, với Thầy tu thì có thể sử dụng vũ khí thấm Máu Thánh, tiếp theo đó là những cấp bậc và chức vụ lớn hơn như Phó tế, Thầy tế, Linh mục, Lỵ binh, Kỵ sĩ, Giám mục, Hồng Y…. Giáo đoàn bạc cũng phân ra nhiều bộ phận dựa trên sự tổng hợp khả năng của mỗi cá thể được chia ra cho các bộ phận chuyên trách Chiến đấu, Nghiên cứu, Trị liệu, Hỗ trợ hay Phòng thủ. Nhìn vào sắc phục của vị Thầy tu trên bục khai mạc, Như Nguyệt thấy rõ anh ta thuộc về bộ phận Phòng thủ. Lễ phục màu lam nhạt, trước ngực đeo một chuỗi tràng hạt mân côi gắn hình thánh giá bằng gỗ trầm hương, vị Thẩy tu đạo mạo bước lên sân khấu, đôi mắt nghiêm nghị tin vào Đấng toàn năng bắt đầu buổi hội thảo phổ cập cho hơn 3000 sinh viên năm đầu ngồi đông nghịt phía dưới.

    Như Nguyệt ngã ngửa dùng quạt giấy phẩy mạnh lên người, không gian chật hẹp khiến cô hơi khó thở, phía trên vị Thầy tu vẫn đang giảng giải cách dùng nước Thánh, dao bạc và các loại vũ khí có thể gây sát thương cho Quỷ, từng cơn gió hiếm hoi thổi nhè nhẹ khiến Như Nguyệt rướn người lên như cá vàng đớp không khí, trong lòng thầm mong mau chóng rời khỏi không gian nóng bức này.

    Ngay lúc cô ngước mắt lên thì phía trên bầu trời bỗng rực lên một màu đỏ tươi của lửa, Như Nguyệt mở to đôi mắt kinh ngạc, tiếng vị Thầy tu đứt quãng trong giây lát rồi cô nghe một tiếng thét to.

    "Nằm xuống!!!"

    Theo phản xạ, cô thụp người xuống, bên tay không quên nhấn đầu đứa bạn thân còn đang ngơ ngẩn kinh hoàng, bên tai cô ầm ĩ những tiếng gàothét và sự va chạm lẫn nhau giữa thứ gì đó như thủy tinh vỡ vụn.

    Đến khi Như Nguyệt ngước mắt lên nhìn thì cô thấy được hai thân hình đội mũ trùm đen từ từ hạ xuống dưới cơn biển lửa như muốn nhấn chìm mọi thứ.

    Những kẻ đội mũ trùm đen.

    Vị Thầy tu chật vật điều khiển nhân lực chống đỡ lại những chiếc lưỡi lửa đang cố gắng nuốt trọn tất cả, Như Nguyệt nhìn lên những khuôn mặt khuất sau chiếc mũ trùm, cô nghe tiếng ai đó loáng thoáng gào lên.

    "Ma sư!!!"

    Ma sư_Là những kẻ bắt chấp tất cả để ký giao ước với Quỷ để đổi lấy sức mạnh của chúng và sử dụng sức mạnh đó vào mục đích riêng, Ma sư đước biết đến với những chiếc mũ trùm màu đen, thứ mà chúng dùng để ẩn khuôn mặt của mình cho tiện bề hoạt động. Ma sư giao ước với Quỷ bằng tên, dựa vào năng lực và sự ranh mãnh của mình để khống chế và điều khiển Quỷ ở các cấp bậc khác nhau, Ma sư do đã giao ước với Quỷ, tâm linh cũng một phần tương thông với chúng, do đó, những vũ khí trừ tà của Giáo đoàn bạc có thể gây sát thương cho Ma sư. Vì mục đích và sự lựa chọn không giống nhau, Ma sư dù đều hướng tới mục tiêu diệt Quỷ nhưng cũng chống đối và đi ngược lại với tiêu chí của Giáo hội, trở thành thế lực thứ ba trong cuộc Thánh Chiến. Ma sư hoạt động dựa trên lợi ích cá nhân, chúng chỉ diệt Quỷ khi có một khoán phí được trả và không lệ thuộc bất cứ ai, trong thế giới của Ma sư, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu.
    .
    .
    .
    Như Nguyệt cố gắng dời tấm mắt mình để đại não chỉ huy thân thể hướng theo lối an toàn mà bỏ chạy, nhưng cơ thể của cô như bị đóng chặt vào đất, cô chăm chăm nhìn cuộc chiến không cân sức ngập trong bão lửa trước mặt.

    Hai vị Tu sĩ đã ngục hết một, vị Thầy tu cũng bị trọng thương nặng. Như Nguyệt đôi mắt mở to nhìn khung cảnh trước mặc mặc kệ dòng người xô đẩy nhau chạy đi cứu lấy sinh mạng của mình, cô lặng lẽ thở dài, hai mươi năm sống, có đủ rồi hay chưa?

    Ngay lúc vị Thầy tu cuối cùng cũng ngã xuống, Như Nguyệt nhìn thấy một chiếc mũ trùm của tên bên trái bị rũ xuống, lúc này hắn ta đang gọi ra một con Quỷ thuộc hệ Hỏa, con Quỷ sừng dê, mình sư tử với hàm răng nhọn phun ra từng đợt lửa xanh biếc thiêu cháy tất cả. Ngay lúc hắn giơ tay lên tạo nên một quả cầu lửa thật lớn, Như Nguyệt tưởng chừng hắn quay lại nhìn cô.

    Mái tóc màu nẩu sậm, một đôi ngươi sáng hiếu chiến.

    Và hắn mỉm cười.

    Trong tích tắc đó, quả cầu lửa lao xuống mặt đất, Như Nguyệt cảm nhận được sức nóng tỏa dần ra khắp mọi nơi, cô nhắm mắt lại, một màu đen thuần túy bao trùm hết tất thảy.

    Trong một khoảng khắc, vô vàn hình ảnh như một đoạn phim chiếu chậm chảy qua trước mắt cô, sau đó, là một màn đêm thanh tĩnh.

    Trận tập kích bất ngờ đó, có hơn 2800 người thiệt mạng.
    .
    .
    .
    .
    .
    .
    .
    .
    Một chuyến lạc đường

    Hải Nam đã đi trong khu chợ cổ này đúng ba tiếng đồng hồ.

    Dưới cái ánh ráng chiều muộn cứ lãnh đạm soi xuống mấy bức tường đá rêu phong khiến chúng sáng lên cái màu xanh xám nhàn nhạt, Hải Nam thật sự muốn đập đầu vào mớ rêu đó mà chết đi cho rồi. Anh thở dốc, chỉ vì một phút cao hứng đứng lại xem chút mặt hàng rong, mà anh đã lạc mất phái đoàn du lịch của mình. Hải Nam tựa lưng vào bờ tường đá, những đám rêu ẩm ướt chiếm lĩnh tấm lưng anh, phả vào đó một cảm giác man mát. Hải Nam ngước mặt lên nhìn trời, vệt sáng cuối cùng cũng dần tắt hẳn sau những tầng nhà cổ kính, dọc con phố bé tí chỉ đủ cho hai người đi lọt này, những ngọn đèn lồng ngũ sắc đang dần được thắp lên cái màu vàng mờ mờ của bong đèn từ những thế kỉ trước. Trong cái ánh sáng nhàn nhạt đó, anh như lạc vào một vùng đô thị xưa cổ kính của Hội An.

    Mà không, đúng là anh đang lạc thật.

    Ráng lê bước chân như muốn vỡ vụn của mình ra hết con đường hẻm nhỏ, Hải Nam đứng trước một ngã ba đường. Anh một lần nữa rút chiếc điện thoại của mình ra bấm mở màn hình rồi giơ lên cao, vẫn không có được một vạch sóng nào. Hải Nam thất vọng, nhét nó vào sâu trong túi, anh theo bản năng đi về hướng mình thấy an toàn hơn dù là đối với khả năng sinh tồn vốn có của anh thì nó không đáng được tin tưởng cho lắm. Hải Nam đi hết con hẻm từ chỗ ngã rẽ một lần nữa, anh phát hiện ra một nhà thờ cổ kính.

    Hải Nam mừng rỡ chạy thẳng qua cánh cổng sắt màu đen gỉ sét, đã quá sáu giờ chiều, trong thời điểm Thánh Chiến thế này, màn đêm là thứ đáng sợ hơn cả việc đi lạc quên mất đường về. Bởi vì cái màu đêm đen đó, sẽ kéo đến những vị khách không mời.

    Chỉ có những thành phố lớn như Sài Gòn, Hải Phòng…thì trị an luôn được Giáo đoàn bạc bảo vệ. Dù Hội An cũng là một nơi du lịch nổi tiếng nhưng anh vẫn cảm thấy không an tâm cho lắm. Hải Nam bước dọc khuôn viên của nhà thờ, phía bên trong đã thắp lên những ngọn nến màu vàng nhạt, hắt qua những ô cửa kính xanh đỏ là bong của những bức tượng thạch cao trải dài minh họa hành trình vác thập giá của Chúa Jesu.

    Hải Nam luồn qua hành lang lát đá hoa cương, tiếng giày của anh va chạm với nền nhà vang lên những tiếng lộp cộp, vòng qua phía sau những bậc thang bằng đá là nhà Xứ hiện ra khuất sau một hàng rào cây xanh mướt. Phía bên trên bầu trời đã ngả sang màu xanh tím của một đêm tối mịt mù, ánh sáng đèn từ trong nhà xứ hắt ra quả thật là thứ làm người ta yên tâm nhất lúc này.

    Anh lách người qua khung cửa sắt khép hờ, bước lên bậc thềm nhà xứ đưa tay lên nhấn một hồi chuông dài. Rất nhanh chóng, đồ chừng nửa phút sau, một người đàn ông trung niên trông có vẻ phúc hậu mở cửa ra nhìn anh mỉm cười nhẹ.

    Hải Nam nhìn trên cổ người đàn ông đó, miếng nhựa trắng cho thấy ông chính là Cha xứ của nhà thờ này. Anh cất giọng lễ phép.

    "Chào cha."

    "Chào con, con cần gì sao?"

    Người đàn ông đáp lại, thanh âm rất dễ nghe.

    "Thưa cha, con bị lạc…."

    Hải Nam đưa tay lên gãi đầu để lộ ra vẻ lúng túng, anh khẽ nghiêng đầu rồi ngước lên nhìn vị cha xứ trước mặt. Khóe mắt của vị cha xứ cong lên một đường cong nhẹ, rồi đưa tay mở rộng them cánh cửa mời anh vào.

    "Con vào đi, ở đây cũng có một số người lỡ độ. Hy vọng con không chê nơi này chật
    chội."

    "Không có đâu ạ. Xin cám ơn cha."

    Hải Nam đáp vội, rồi bước vào trong.

    Gian phòng sáng làm anh cảm thấy yên tâm hơn, anh khẽ thở hắt ra một hơi dài rồi theo vị cha xứ đi vào nhà sau.

    Dọc đường đi là những bức tranh về sự rao giảng tin mừng của Đức Chúa, ngang ngã rẽ còn có một bức tranh lớn diễn tả ngày tận thế khi Satan trỗi dậy từ hỏa ngục. Hải Nam nhìn quanh quất xem xét một chút, bức tường cũ kĩ đã có vài chỗ ngấm nước nhưng trông vẫn có sự uy nghiêm của thánh địa và ấm áp của hơi người quen thuộc.

    Hải Nam yên tâm hẳn, kéo bước đi theo phía sau cha xứ qua khung rèm màu xanh lớn, vào gian phòng khách ngập tràn ánh sáng.

    Hải Nam đưa tay lên che mắt một chút, sau đó anh nhìn rõ, ngoài đức Cha và anh ra thì trong nhà xứ này còn có tới năm người khác.

    Trong phòng khách bày biện đơn giản, chính giữa gian phòng là bàn tròn và bốn chiếc ghế sofa màu kem nhạt, hai chiếc dài, hai chiếc đơn. Tấm bàn kính nhỏ chính giữa rũ xuống một miếng ren hình thoi, phía trên là bốn tách đồ uống còn ươm hơi ấm. Trên bốn chiếc sofa thì đã có ba chiếc có người ngồi, Hải Nam liếc nhanh qua họ, dùng kĩ năng của một nhà báo mà đánh giá sơ bộ bốn người đang ngồi trên sofa.

    Trên chiếc ghế dài là một cặp tình nhân, anh nghĩ thế, vì cô gái tuổi đôi mươi kia có phần nép người vào thanh niên ngồi ở bên cạnh, cô gái tóc nâu vàng, khuôn mặt lanh lợi nhưng cũng có nét bốc đồng tựa người vào người bên cạnh, là một thanh niên có vẻ quá đôi mươi một chút, nhưng ánh mắt thì hiện rõ sự từng trải. Trên chiếc ghế đơn bên trái, anh nhìn người ngồi trên đó mà khẽ nhíu mày. Một dáng vẻ trông rất trí thức nhưng khoé mắt hiện rõ là một kẻ lưu manh, ngoài tên bịp bợm Gia Hoà ra thì còn ai vào đây nữa.

    Trước đây anh từng phỏng vấn hắn ta một hồi, sau gần một tiếng nói hươu nói vượn, hắn mới sử dụng khả năng hệ Thuỷ của mình một chút. Gia Hoà là một trong những người tham gia tổ chức Khải Huyền, là một tổ chức trực thuộc Giáo hội, được coi như là nơi đào tạo những Kỵ sĩ bạc thế hệ tiếp theo. Hai mươi lăm tuổi, Gia Hoà là một trong những người hiếm hoi bước ra tự thừa nhận khả năng của mình và thoải mái biểu diễn nó trước công chúng, tuy nhiên Hải Nam không ưa lắm tên Gia Hoà này, anh cảm thấy hắn rất giảo hoạt và giả dối, do đó sau lần phỏng vấn đó, anh chẳng liên lạc với hắn thêm một lần nào nữa. Lúc này Gia Hoà vẫn đang say sưa kể những câu chuyện của hắn, khiến cặp tình nhân kia và người phụ việc trong nhà xứ nghe không chớp mắt. Hải Nam khẽ lắc đầu nhẹ rồi nhìn về chiếc ghế đơn còn lại, người trên ghế là một cô gái trẻ, tuổi độ hai mươi, mái tóc đen dài xoã tự nhiên trên ghế kèm theo chiếc áo đen mềm mại tạo cho người ta một cảm giác bí ẩn. Cô ta ngồi im lặng, mặt không bày tỏ cảm xúc lắng nghe những câu chuyện của tên Gia Hoà kia, nhưng có vẻ không chăm chú lắm. Dường như bắt được ánh nhìn của anh, cô ta ngước lên, nhìn anh thật nhẹ rồi khẽ gật đầu. Hải Nam lúng túng cuối chào lại rồi bước đến ngồi xuống chiếc sofa còn lại đã được cha xứ chỉ, sau khi người giúp việc rời đi chuẩn bị nước anh mới bắt đầu làm quen dần với mọi người. Ngoại trừ Gia Hào đã từng quen biết trước, mặc dù hắn ta không nhớ anh lắm, thì lần lượt những người còn lại là cha xứ Sơn, người phụ giúp là bác Hùng, cặp tình nhân kia là Hoài An và Minh Hoàng, và cô gái áo đen là Ngọc Hân.
    Hải Nam nhấp lấy một ngụm trà nóng thì bác Hùng đã bước lên thông báo về bữa tối, cha Sơn đứng dậy mời mọi người cùng tiến đến phòng ăn, và có một bữa ăn khá ngon miệng tại đó. Có vẻ như nhà xứ này xây lên bao gồm cả mục đích giúp đỡ những người lỡ độ, nên các căn phòng khách có khá nhiều, Hải Nam được dẫn đến một phòng nhỏ trên lầu hai, căn phòng có cửa màu trắng sữa và tường xanh nhạt, khiến người ta cảm thấy khá ấm áp. Gia Hào yên vị ở phòng bên trái anh, đôi tình nhân kia thì ở một căn phòng đôi ở trên lầu và Ngọc Hân thì ở căn phòng kế cạnh còn lại.

    Cha Sơn sắp xếp phòng ở xong thì chúc họ ngủ ngon và rời đi xuống tầng trệt, lúc này thì Hải Nam mới thở phào một hơi, nằm ngã xuống giường để thân thể rã rời nghỉ ngơi một tý. Anh lôi chiếc điện thoại ra nhìn, vạch số trên nó vẫn không có được chút nào, thở dài, Hải Nam tắm gội một chút rồi mặc vào bộ quần áo tạm đã được bác Hùng chuẩn bị sẵn.

    Chiếc kim ngắn trên đồng hồ treo tường đã chuyển sang con số tám, phía bên ngoài bầu trời đen kịt chỉ le lói một vài vì sao yếu ớt. Hải Nam ngước lên nhìn bầu trời sau khung cửa kiếng, Thánh Chiến đã kéo dài gần mười năm kể từ khi Thế lực đen mở cuộc tấn công đầu tiên rồi, dù Giáo hội đã có được sức mạnh chống đỡ nhưng sự an toàn cũng không vì thế mà được tăng lên. Mỗi đêm về, bầu trời lại đen kịt không một ánh sao khiến đêm tối trông càng nguy hiểm và đáng sợ hơn, liệu chỉ với một vài vì sao le lói kia có đủ để thắp sáng không gian trong thời kì u tối này hay không?
    Hải Nam xoay người lại rồi tiến đến nắm lấy khoá cửa cánh cửa gỗ được mở ra vang lên một tiếng cạch nhỏ, Hải Nam bước lần về phía lan can nhỏ, lúc vừa rồi anh đã để ý đến chỗ đó có một chiếc ghế dài nhỏ, rất thích hợp cho việc ngồi suy ngẫm.

    Điều Hải Nam không ngờ trước là, không chỉ có một mình anh để ý đến khúc lan can nhỏ bé đó. Ngọc Hân ngồi trên chiếc ghế dài bằng sắt đã hơi gỉ sét, mái tóc dài để xoã trên thành ghế, đôi mắt sáng nhìn vào một khoảng không vô định nào đó. Nghe tiếng bước chân đến gần, cô ngước mắt lên nhìn anh. Khoảng khắc ánh mắt Hải Nam chạm vào tia nhìn đó, anh cảm thấy một cảm giác khó chịu chạy dọc khắp cơ thể, như là cả tâm trí đều bị đôi mắt đó nhìn xuyên thấu. Hải Nam gượng cười nhìn cô giải thích vô nghĩa.

    "Tôi định ra ngồi một chút..."

    Hải Nam nhìn thấy Ngọc Hân dịch người một chút để anh ngồi xuống, Hải Nam nắm chiếc điện thoại trong tay giơ lên kiểm tra một lần nữa. Anh thất vọng nhét điện thoại vào túi. Ngọc Hân nhìn thấy động tác đó của anh, liền quay sang một hướng bất định nào đó nói nhẹ trong cơn gió đêm.

    "Không cần kiểm tra nữa, sẽ không liên lạc được đâu"

    Hải Nam đang định quay qua hỏi lí do thì đã thấy ánh mắt Ngọc Hân nhìn anh chăm chú. Anh hơi bất ngờ và lúng túng, thì đã nghe thanh âm nhè nhẹ của cô một lần nữa vang lên.

    "Tốt nhất anh nên về phòng đi. Bóng đêm là kẻ thù của con người và là bạn tốt của những thứ vẫn luôn ham muốn huyết dịch của anh đấy."

    Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng Hải Nam vẫn cảm thấy rùng mình. Trước khi anh định thần lại thì cô đã đứng lên bước đi vào bên trong, dọc hành lang vắng vẻ vang lên tiếng gót giày thật nhẹ, đủ để thức tỉnh Hải Nam và hối thúc anh phải trở về phòng.

    Hải Nam bước vào căn phòng nhỏ của mình lần nữa, lúc này kim giờ đã dần dịch sang con số chín. Hải Nam ngước lên nhìn rồi ngồi xuống giường, rút điện thoại ra rồi bật đại một trò chơi rồi chơi tạm.

    Tiếng kim đồng hồ cứ tích tắc vang lên trong đêm yên tĩnh, Hải Nam một lần nữa nhìn lên số hiện thị thời gian góc trên màn hình điện thoại, con số đã nhảy qua số mười một giờ đêm nhưng anh vẫn không nhắm mắt được. Hải Nam vứt chiếc điện thoại lên giường đưa tay lên gác trán cố gắng dỗ dành giấc ngủ thì cánh cửa màu trắng sữa vang lên một loạt tiếng động khiến anh khẽ giật mình choàng dậy. Hải Nam cẩn thận bước đến cạnh cửa lên tiếng hỏi. Từ phía bên kia cửa vọng lại tiếng nói trầm ấm của cha Sơn.

    "Hải Nam, dường như người ở công ty du lịch đến tìm con, con đến xem có phải không?"

    Hải Nam nghe thế liền nhảy dựng lên vui sướng. Thật tốt quá, mới lúc mượn điện thoại nhà xứ anh nghe phía bên du lịch sẽ hứa đón anh sớm cho kịp chuyến bay tám giờ sáng mai, cũng không nghĩ họ có động tác nhanh đến vậy. Anh hướng cánh cửa nhờ cha Sơn chờ trong giây lát rồi vội vã thay đồ theo sự hướng dẫn của cha Sơn đi về phía cầu thang. Gương mặt của cha Sơn hiện ra tươi cười, luôn miệng nói rằng anh khá may mắn. Hải Nam cũng tự nhận như thế, trong lòng anh cảm thấy khá vui vẻ.

    Gian phòng trước cửa ra vào khá nhỏ, do trời đã khuya nên căn phòng chỉ bật vài ngọn đèn màu vàng mờ mờ. Người của công ty du lịch đứng phía bên trường kỷ, dường như đang ngắm một bức tranh nào đó dọc bức tường để giết thời gian.
    Hải Nam bước tới chào hỏi anh ta, người kia dần quay lại, gương mặt hơi khuất trong bóng tối gật đầu nhẹ với anh. Hải Nam bước tới bắt tay anh ta, trong lòng mau chóng muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

    Ngay lúc Hải Nam giơ tay ra thì người đàn ông đó bỗng ngã khuỵ xuống trên người anh.

    Hải Nam hoảng hốt giật mình cố gắng nâng anh ta dậy, nhưng khi đỡ được thì anh giật mình kinh hãi.
    .
    .
    .
    (Còn tiếp)

      Skin [VnIF] ver7.1.3
      © [VnIF] IceFox 2013 - 2014
      Design by: K.
      Ghi rõ nguồn VnIceFox khi sử dụng các bài viết từ forum
      Diễn đàn hiển thị tốt nhất ở Độ Phân dải: 1280x1024 trở lên